ai mua trăng tôi bán trăng cho ý nghĩa

Trăng Vàng Trăng Ngọc-Hàn Mặc Tử. Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò Bao giờ đậu trạng vinh qui đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hòn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá: Tôi kéo cái mền đặp cho dì, lấy một viên cam pha cho dì uống, dì nằm nghĩ tôi vẫn ngồi đó trông chừng dì, dì nhìn tôi rồi mỉm cười, tôi vẫn chăm chú nhìn dì, hôm nay thứ 7 nên tôi chẳng muốn làm gì, tôi đã làm dì mệt nên tôi muốn ngồi chăm sóc dì. Ý nghĩa bài hát Hàn Mặc Tử: "Ai mua trăng tôi bán trăng cho" Bài hát Hàn Mặc Tử được sáng tác vào khoảng thập niên 1960. Đây là một trong những ca khúc nổi tiếng nhất của nhạc sĩ Trần Thiện Ai Mua Trăng Tôi Bán Trăng Cho Thơ admin 08/04/2022 Hàn khoác Tử (1912 – 1940), tên thật là Nguyễn Trọng Trí, xuất hiện ở làng mạc Lệ Mỹ, Đồng Hới, Quảng Bình. Ai mua trăng tôi bán trăng cho Trăng nằm yên trên cành liễu đợi chờ”. Có thể nói, trăng trong thơ Hàn Mặc Tử là một vật gì đó có thể cầm nắm được, và ông là một người tạo tác tha hồ chạm khắc, sửa đổi, vò nắn theo ý mình. Freie Presse Partnersuche Er Sucht Sie. Web server is down Error code 521 2023-06-11 085632 UTC What happened? The web server is not returning a connection. As a result, the web page is not displaying. What can I do? If you are a visitor of this website Please try again in a few minutes. If you are the owner of this website Contact your hosting provider letting them know your web server is not responding. Additional troubleshooting information. Cloudflare Ray ID 7d58a42faba40a79 • Your IP • Performance & security by Cloudflare Ai mua trăng tôi bán trăng choTrăng nằm im trên cành liễu đợi chờAi mua trăng tôi bán trăng choChẳng bán tình duyên ước hẹn hòĐường lên dốc đáNửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưaLầu ông Hoàng đó Thuở nào chân Hàn Mặc Tử đã quaÁnh trăng treo nghiêng nghiêngBờ cát dài thêm hoang vắngTiếng chim kêu đau thươngNhư nức nở dưới trời sươngLá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân ngườiTìm về nửa đêm buồnĐường lên dốc đáNhớ xưa hai người đã một lần đếnTình yêu vừa chớmXót thương cho chàng cuộc sống phế nhânTiếc thay cho thân trai một nửa đời chưa qua hếtTrách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tanHồn ngất ngư điên cuồng khi hồn phách vút lên caoMà khổ đau niềm riêngHàn Mặc Tử xuôi về quê cũ giấu thân nơi nhà hoangMộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc tủi cho nhau mà thôiTình đã lỡ xin một câu hứa kiếp sau ta trọn đôiCòn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côiĐường vào cô đơnĐất Quy Nhơn gầy đón chân chàng đếnNgười xưa nào biếtChốn xưa ngập đường pháo cưới kết hoaChốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡXót thương thân bơ vơ cho đến một buổi chiều kiaTrời đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên caoMặc Tử nay còn đâuHàn Mặc Tử xuôi về quê cũ giấu thân nơi nhà hoangMộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc tủi cho nhau mà thôiTình đã lỡ xin một câu hứa kiếp sau ta trọn đôiCòn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côiĐường vào cô đơnĐất Quy Nhơn gầy đón chân chàng đếnNgười xưa nào biếtChốn xưa ngập đường pháo cưới kết hoaChốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡXót thương thân bơ vơ cho đến một buổi chiều kiaTrời đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên caoMặc Tử nay còn đâuTrăng vàng ngọcTrăng ân tình chưa phỉ Ta nhìn trăngKhôn xiết ngậm ngùi trăngThe song "Hàn Mặc Tử" by Thanh Tuyền is a heart-wrenching ballad about lost love, regret and the lonely path of a poet. The song begins with the speaker asking who would like to buy the moon from them, and states that they won't sell their love and promises. The second verse recalls the story of Hàn Mặc Tử, who used to walk up a rocky slope in the middle of the night, listening to the memories of his past love while looking at the moon on the willow branches. Hàn Mặc Tử, a famous Vietnamese poet, was known for his tragic love story with a woman named Mộng Cầm whom he was not able to be with due to their differing social sorrowful tone of the song continues with the speaker describing the loneliness, pain, and despair that come with lost love. The third verse speaks of regret and pity for Hàn Mặc Tử who spent half of his life as a wanderer and a recluse, and who ultimately passed away at a young age. The final verse expresses the speaker's plea to Mộng Cầm to stop mourning and chanting for their lost love, and instead to let their souls rest peacefully. The song ends with a closing line about the moon, a symbol of eternal, unattainable song tells a story about the tragic love of the poet Hàn Mặc Tử, but it also reflects the suffering of love and life in general. The lyrics are beautifully written, using the moon as a metaphor for love and expressing the pain of a life without it. The slow, melancholic melody adds to the sadness of the story, making this song a classic of Vietnamese mua trăng tôi bán trăng choI am willing to sell my beauty and good fortune to anyone who wants nằm im trên cành liễu đợi chờThe full moon is quiet on the willow branches, waiting for bán tình duyên ước hẹn hòBut I won't sell love and destiny for any lên dốc đáI climb up a rocky đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưaIn the middle of the night, I remember old stories and romantic memories under the ông Hoàng đóI arrive at Ong Hoang's nào chân Hàn Mặc Tử đã quaI remember when the great poet Hàn Mặc Tử passed trăng treo nghiêng nghiêngThe moon hangs crooked in the cát dài thêm hoang vắngThe long beach is even more chim kêu đau thươngThe bird's cry sounds so nức nở dưới trời sươngAs if lamenting under the morning rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân ngườiThe falling leaves sound like footsteps, tricking me into thinking someone is về nửa đêm buồnI search for a way back in the sad xưa hai người đã một lần đếnI remember when two people came here yêu vừa chớmWhen my love was just thương cho chàng cuộc sống phế nhânI pity my lover for his unfulfilled thay cho thân trai một nửa đời chưa qua hếtIt's a shame that this man has only lived half his life and missed out on so thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tanI regret that our love, which had barely begun to bloom, has already wilted so ngất ngư điên cuồng khi hồn phách vút lên caoMy soul is dizzy and crazy as my spirit soars khổ đau niềm riêngBut my sadness is my Mặc Tử xuôi về quê cũ giấu thân nơi nhà hoangHàn Mặc Tử went back to his hometown to hide in an abandoned Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc tủi cho nhau mà thôiDreaming Cầm, please don't grieve for me any đã lỡ xin một câu hứa kiếp sau ta trọn đôiOur love is missed, but I plead for a promise for the next life where we can be whole gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côiThere is nothing left now, my body is old and withered, so let me be vào cô đơnI enter the path of Quy Nhơn gầy đón chân chàng đếnThe land of Quy Nhơn waits for my lover to come and xưa nào biếtNo one from the past knows what's xưa ngập đường pháo cưới kết hoaBut this place from long ago was once filled with fireworks and flowers for hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡIn this desolate and lonely place, Hàn Mặc Tử silently listens to the moon breaking thương thân bơ vơ cho đến một buổi chiều kiaI pity myself for being so alone until one đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên caoThe world spins wildly as my spirit soars Tử nay còn đâuBut where is Hàn Mặc Tử now?Trăng vàng ngọcThe moon is glowing gold and shining ân tình chưa phỉThe moon represents love that has not yet nhìn trăngI gaze upon the xiết ngậm ngùi trăngSo deeply melancholic, I hold back my tears as I continue to gaze at the moon. Ai mua trăng, tôi bán trăng cho Trăng nằm im trên cành liễu đợi chờ Ai mua trăng, tôi bán trăng cho Chẳng bán tình duyên ước hẹn hò. Đường lên dốc đá nửa đêm trăng tà nhớ câu chuyện xưa Lầu ông Hoàng đó thuở nào chân Hàn Mặc Tử đã qua Ánh trăng treo nghiêng nghiêng, bờ cát dài thêm hoang vắng Tiếng chim kêu đau thương, như nức nở dưới trời sương Lá rơi rơi đâu đây sao cứ ngỡ bước chân người tìm về giữa đêm buồn Đường lên dốc đá nhớ xưa hai người đã một lần đến Tình yêu vừa chớm xót thương cho chàng cuộc sống phế nhân Tiếc thay cho thân trai, một nửa đời chưa qua hết Trách thay cho tơ duyên chưa thắm nồng đã vội tan Hồn ngất ngư điên cuồng cho trời đất cũng tang thương, mà khổ đau niềm riêng. Hàn Mạc Tử xuôi về quê cũ, dấu thân nơi nhà hoang Mộng Cầm hỡi thôi đừng thương tiếc, tủi cho nhau mà thôi Tình đã lỡ xin một câu hứa, kiếp sau ta trọn đôi Còn gì nữa thân tàn xin để một mình mình đơn côi. Tìm vào cô đơn đất Quy Nhơn gầy đón chân chàng đến Người xưa nào biết, chốn xưa ngập đường pháo cưới kết hoa Chốn hoang liêu tiêu sơ Hàn âm thầm nghe trăng vỡ Xót thương thân bơ vơ, cho đến một buổi chiều kia Trời đất như quay cuồng khi hồn phách vút lên cao Mặc Tử nay còn đâu? Trăng vàng ngọc, trăng ân tình chưa phỉ Ta nhìn trăng, khôn xiết ngậm ngùi trăng... Tháng Mười Hai 3, 2022 629 sáng Ai mua trăng tôi bán trăng cho là một câu thơ hay nằm trong bài thơ Trăng vàng trăng ngọc của Hàn Mặc Tử. Đây là một bài thơ được trích trong phần Hương thơm của tập Thơ điên 1937. Là một thi sĩ tài hoa nhưng nhà thơ này lại có một số phận đầy hẩm hiu. Với bài thơ này ta cũng cảm nhận được sự tài năng của Hàn Mặc Tử. Nhưng nó cũng dấy lên trong lòng người đọc những khao khát, những đau thương về cuộc sống này. Hãy cùng tìm hiểu bài thơ để năm được tứ thơ mà tác giả muốn chuyển tải bạn nhé! Bài thơ Trăng vàng trăng ngọc Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Cảm nhận hình ảnh trăng trong thơ Hàm Mặc Tử Có thể nói trăng là một người bạn của thi nhân và cũng đã có không ít nhà thơ viết về trăng. Và Hàn Mặc Tử cũng không phải là một ngoại lệ. Tuy nhiên ở đây ta có thể cảm nhận một khía cạnh rất khác trong cách miêu tả trăng của ông. Ai mua trăng tôi bán trăng cho Mở đầu bài thơ chính là một lời rao bán trăng. Có thể nói các nhà thơ xưa đều quen ca ngợi và tôn thờ trăng, nâng niu nó như là một người bạn tâm tình của người thi sĩ thì với Hàn Mặc Tử trăng lại là một thứ được rao bán. Và cũng chính là cái hay đặc sắc của thơ ông bởi chẳng ai rao bán một thứ như vậy cả. Với ông trăng mang một dáng vẻ rất đời thường và được nhà thơ rao bán. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng Trăng! Ai mua trăng tôi bán trăng cho Không bán đoàn viên, ước hẹn hò… Bao giờ đậu trạng vinh quy đã Anh lại đây tôi thối chữ thơ. Tuy nhiên cũng có thể lý giải rằng trăng ở đây là của chung mà cũng là của riêng mỗi người. Qua đó có thể hiểu hành động rao bán trăng ấy cũng là cách để thể tiếng lòng thủy chung của nhà thơ. Chẳng bán hồn trăng đâu Từ khổ đầu ta có thể thấy được sự rao bán trăng của nhà thơ. Tuy nhiên từ khổ sau ông lại phủ định ngay tức khắc. Bởi trăng vàng trăng ngọc bán sao cho đành. Bởi trăng không chỉ là của riêng mỗi người mà nó còn là nguồn sáng và cũng chính là cái đẹp mà con người ta cần phải nâng niu và cất giữ. Trăng tỏa sáng mang lại ánh sáng cho mang đêm và cũng chính là khát vọng để vươn tới những điều tốt đẹp. Chính vì vậy làm sao bán trăng được. Không, Không, Không! Tôi chẳng bán hồn Trăng. Tôi giả đò chơi, anh tưởng rằng Tôi nói thiệt, là anh dại quá Trăng Vàng Trăng Ngọc bán sao đang. Trăng hướng lòng người đó cũng chính là hồn thơ Hàn Mặc Tử hướng vào người đọc, vào cái thiện và đẹp vô cùng. Đó cũng chính là lý do cả đoạn thơ về sau ta cảm nhận được cái đẹp của thơ, cũng như sự sâu nặng nghĩa tình đối với trăng. Đó cũng chính là sự nâng niu, tôn thờ và cầu nguyện cho trăng. Sự day dứt của một tiếng lòng Mở đầu bài thơ với hình ảnh Ai mua trăng tôi bán trăng cho là thế tuy nhiên kết thúc bài thơ Hàn Mặc Tử đã gợi cho người đọc một niềm xót thương sâu sắc. Đó cũng chính là sự ám ảnh về trăng được gợi lên trong lời nói day dứt và đau đáu. Nó có vẻ rất xa nhưng thực ra cũng rất gần. Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Trăng sáng trăng sáng khắp mọi nơi Tôi đang cầu nguyện cho trăng tôi Tôi lần cho trăng một tràng chuỗi Trăng mới là Trăng của Rạng Ngời Trăng! Trăng! Trăng! Là Trăng, Trăng, Trăng! Đó là lời gọi trăng về vì sợ mất đi trăng. Như cũng sợ không giữ được trăng bên mình và cũng làm trăng tan đi mất. Chỉ một câu kết thúc ấy thôi cũng đã làm thổi cả hồn thơ của Hàn Mặc Tử vào đây. Một nỗi niềm giằng xé và đầy trăn trở. Và đoạn cuối này chỉ là đoạn độc thoại. Với các câu thơ chứa đầy sự từ sự, trần thuật như là một lời tâm tình, thủ thỉ của nhà thơ. Đó cũng chính là cách mà tác giả chia sẻ hồn thơ với hồn trăng để hai yếu tố này hòa quyện vào nhau. Ai mua trăng tôi bán trăng cho như là một lời rao bán trăng. Đây cũng chính là một chủ đề không mấy xa lạ trong thơ ca. Nó được thi nhân ca ngợi và nâng niu. Tuy nhiên trăng trong thơ Hàn Mặc Tử lại mang một nét bình thường, thậm chí nó còn bị rao bán. Đó cũng chính là cái hay trong thơ Hàn Mặc Tử như là một cách để gợi tiếng nói thủy chung ân tình. Và cũng không ít độc giả đã bị ám ảnh về trăng bằng một lời xót thương tận cõi lòng. Đừng quên đón đọc những bài viết tiếp theo của chúng tôi để cùng cập nhật những bài thơ hay bạn nhé! Theo Từ xưa, trăng là một hình ảnh quen thuộc trong nền thi ca. Nhìn ánh trăng mà người ta có thể hoài niệm, nghĩ đến tương lai… Dưới đây là tổng hợp các bài thơ về trăng hay nhất, lãng mạn để bạn đọc có thể tham khảo và chia sẻ đến mọi người. Cùng thưởng thức với gocnhotamhon nhé! Xem thêm Thơ về biển Thơ về cô giáo Ngắm trăng – Hồ Chí Minh Trong tù không rượu cũng không hoa, Cảnh đẹp đêm nay khó hững hờ. Người ngắm trăng soi ngoài cửa sổ Trăng nhòm khe cửa ngắm nhà thơ. Buồn trăng – Xuân Diệu Gió sáng bay về, thi sĩ nhớ. Thương ai không biết, đứng buồn trăng. Huy hoàng trăng rộng, nguy nga gió, Xanh biếc trời cao, bạc đất bằng. Mây trắng ngang hàng tự thuở xưa, Bao giờ viễn vọng đến bây giờ. Sao vàng lẻ một, trăng riêng chiếc, Đêm ngọc tê ngời men với tơ… Khắp biển trời xanh, chẳng bến trời, Mắt tìm thêm rợn ánh khơi vơi. Trăng ngà lặng lẽ như buông tuyết, Trong suốt không gian, tịch mịch đời. Gió nọ mà bay lên nguyệt kia, Thêm đem sương lạnh xuống đầm đìa. Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ, Hoa bưởi thơm rồi Đêm đã khuya. Đêm trăng – Hàn Mặc Tử Bữa ni sáng tỏ bóng Hằng Thử xem thiên hạ ai bằng ta không Thảnh thơi lầu mát ngồi trông Muôn vàn tâm sự một dòng nao nao Càng lên, càng tỏ, càng cao Trăng ơi hãy ghé động đào xem hoa Hữu tình ta lại gặp ta Đêm nay mới thấy đậm đà khuôn thiên Mà sao ngậm miệng làm duyên Đã nhiều căn dặn nỗi niềm tóc tơ Mà sao trăng khéo hững hờ Vì trăng ta phải ngồi chờ suốt đêm Muốn bay lên tận cung thiềm Kéo vầng trăng xuống kết duyên châu trần. Đà Lạt trăng mờ – Hàn Mặc Tử Giây phút thiêng liêng đã khởi đầu, Trời mơ trong cảnh thật huyền mơ. Trăng sao đắm đuối trong sương nhạt, Như đón từ xa một ý thơ. Ai hãy làm thinh chơ nói nhiều, Để nghe dưới đáy nước hồ reo, Để nghe tơ liễu run trong gió, Và để xem trời giải nghĩa yêu. Hàng thông lấp loáng đứng trong im, Cành lá in như đã lặng chìm. Hư thực làm sao phân biệt được? Sông Ngân Hà nổi giữa màn đêm. Cả trời say nhuộm một màu trăng, Và cả lòng tôi chẳng nói rằng. Không một tiếng gì nghe động chạm, Dẫu là tiếng vỡ của sao băng! Trăng – Xuân Diệu Trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá, Ánh sáng tuôn đầy các lối đi. Tôi với người yêu qua nhẹ nhẹ… Im lìm, không dám nói năng chi. Bâng khuâng chân tiếc giậm lên vàng, Tôi sợ đường trăng tiếng dậy vang, Ngơ ngác hoa duyên còn núp lá, Và làm sai lỡ nhịp trăng đang. Dịu dàng đàn những ánh tơ xanh, Cho gió du dương điệu múa cành, Cho gió đượm buồn, thôi náo động Linh hồn yểu điệu của đêm thanh. Chúng tôi lặng lẽ bước trong thơ, Lạc giữa niềm êm chẳng bến bờ. Trăng sáng, trăng xa, trang rộng quá! Hai người nhưng chẳng bớt bơ vơ. Nửa đêm Tàn trăng nhớ núi tìm mây Nhớ sông tìm suối nhớ ngày tìm đêm Cắn răng nhớ sợi tóc mềm Đếm tay thừa ngón vì em em à Mười ngón là của người ta Anh mười một ngón nhớ nhà nhớ em. Trăng Khuya – Nguyễn Ngọc Sáng Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai? Khắc khoải trong tim tiếng thở dài Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh Hờ hững bờ vai dáng trang đài. Tím cả vùng trời bao kỷ niệm Biết người còn nhớ mãnh trăng xưa Đêm nay trăng lạnh màu sương khói Lãng đãng buồn sao một kiếp người! Hỏi trăng – Nguyễn Nguyệt Anh Trăng ơi…! Sao cứ mãi một mình trên biển cả Có thấy buồn hay trong dạ bơ vơ? Nhớ thương ai mà mãi đứng đợi chờ Đêm hoang hoải bơ phờ vì thức trắng. Còn ta thì luôn ước ao thầm lặng Mong người về xoa bớt đắng vành môi Để thuyền tình không đậu bến sông côi Để đêm ta không ngồi buồn than thở. Trăng ơi trăng…! Đời có phải là nợ? Nên bây giờ ta nhớ họ ngẩn ngơ Mỗi khi buồn ta lại dỗi vu vơ Vì thương quá, người bờ bên xa lắc. Trăng có nghe sóng biển tình khoan nhặt Khi ồn ào lúc phẳng lặng du dương Ngọt ái ân say lịm giấc miên trường Ta yêu mãi người thương đời viễn xứ. Hỏi ánh trăng rằm Tôi vẫn thế trong đáy lòng thường nhớ Phút bên nhau như hoa nở mùa xuân. Dễ gì quên, chỉ day dứt bâng khuâng Mùa phượng đỏ đã thắm hồng đua nở. Nhưng chỉ tiếc đường quen chiều lá đổ Còn lại mình giờ dang dở bước đi Bởi vì đâu nào biết lý do chi An ủi, gió hát thầm thì khe khẽ. Nhìn nét bút viết thuở còn hay kể Cho nhau nghe những đơn lẻ cuộc đời Sẻ chia buồn khi giá lạnh mưa rơi Manh áo mỏng cũng một thời ấm áp. Rồi chợt thấy thời gian dường đổi khác Tuyết sương nhiều, ánh nắng nhạt tàn phai. Vẫn chung đường mà cứ thấy chia hai Ánh mắt biếc chẳng chung quay một hướng. Thắc mắc lắm, nhưng dám nào tưởng tượng Ai tỏ bầy nỗi mắc vướng thờ ơ Tâm sự nhiều giấu kín mỗi vần thơ Đành gắng chịu cảnh bơ vơ không muốn. Và tìm mãi ánh trăng rằm nở muộn Hỏi xem trăng, sao lại nhuốm màu mây? Ghen với trăng Đêm nay tắm dưới trăng ngà Đố ai biết được đâu là nàng trăng Em yêu chị lắm chị Hằng Nhưng giờ hận chị vạn lần chị ơi! Từ khi em biết yêu rồi Yêu chàng thi sĩ hay ngồi dưới trăng Trong thơ chàng nhắc chị Hằng Trăng thơ chàng muốn ôm trăng vào lòng. Chàng cho chị uống rượu hồng Chàng cho bóng chị vào trong hồn chàng Chị buồn thơ cũng nát tan Chị vui thơ lại xếp hàng múa ca. Em yêu chàng lắm chị à! Yêu chàng thi sĩ đậm đà chất thơ Yêu hồn chàng biết mộng mơ Yêu vần thơ biết đợi chờ nhớ mong. Chàng yêu em rất thật lòng Từ ngày có chị duyên nồng nhạt phai Lòng chàng giờ đã chia hai Trao em một nửa, nửa này dành trăng. Thương dùm em với chị Hằng Xui chàng thi sĩ lại gần với em Để khi ngồi giữa trời đêm Trong lòng em lại có thêm chị Hằng. Ánh trăng buồn Nửa đêm nhìn ánh trăng buồn Cô đơn lẻ bóng lệ tuôn gối mềm Giờ này người đã ấm êm Bỏ rơi một nửa trong đêm u sầu. Những ngày hai đứa còn đâu Nhớ lồi anh nói những câu hẹn thề Bên vạt cỏ dọc triền đê Anh đi quên cả lối về thăm em. Giờ đây trăng rủ bên thềm Để cho ngọn gió ghé thăm những gì Mây buồn mây cũng bay đi Còn em nỗi tủi sầu bi lệ nhòa. Nghĩ rằng tình đó đã qua Nghĩ rằng anh ở nơi xa thật rồi Sao lòng vẫn thấy bồi hồi Trong đêm không ngủ… lạy trời quên anh. Trăng ơi Trăng khuya nhớ gió đi tìm Xe duyên tơ nguyệt biết tìm ở đâu Mỏi mòn ngồi ngóng đêm thâu Mây bay lơ lửng hỏi sầu nhớ ai? Trăng khuya mơ mộng vờn ai Long lanh đôi mắt nhung nai mơ màng Hỏi rằng! Trăng mộng đêm say Có sầu nhưng nhớ ngập tràng như tôi Trăng hờn lơ lửng xa xôi Nửa đêm đang mộng lần trôi xa dần Mây hồng lơ lửng dần chân Gió reo, reo nhẹ rung vầng trăng khuya. Đêm nay mơ ướt gió về Ru mây vào mộng tràn trề thương yêu Trăng tròn, trăng khuyết, trăng lên Tình em dậy sóng anh ơi nơi nào Vầng trăng ai sẽ làm đôi Tình em gió cuốn ngậm ngùi xót xa. Trăng thanh bình Đêm trăng sáng nơi miền quê thôn dã Rất thanh bình và êm ả nên thơ Ta bon chen nơi phố thị vật vờ Nhiều mỏi mệt giữa dòng đời trôi nổi. Đêm trăng sáng mà như trăng hờn dỗi Khuất rặng cây như mang nỗi u buồn Nặng trĩu lòng lặng lẽ giữa màn sương Thấy hiu hắt cho đêm trường lạnh lẽo. Trăng nhớ ai để trăng gầy khô héo Ta cũng buồn vì một nỗi niềm riêng Vì tâm tư cứ man mát buồn phiền Tìm ai đó có cùng mang tâm sự Chỉ muốn nói vài ba câu nhắn nhủ Trăng có còn sáng tỏ ở nơi xa Ở nơi đây cũng nhớ lắm mà Có ai ngắm ánh trăng tà cuối buổi. Trăng yên lặng trong màn đêm u tối Rất thanh bình cho những kẻ chờ mong Ánh trăng khuya nghe ảo não trong lòng Trăng sáng quá mà trong ta vô vọng. Đêm tĩnh mịch ánh trăng soi một bóng Dáng hao gầy đang thấp thỏm chờ ai Từng bước chân trên vạn lý đường dài Nhìn trăng sáng ta nhớ hoài giấc mộng. Vầng trăng khuyết nửa Có phải trăng tròn rồi trăng khuyết đâu anh Cũng như bây giờ anh quên rồi ước hẹn Dẫu biết lời yêu hôm nào còn nguyên vẹn Có phải trăng buồn nên chẳng thể tròn canh. Nơi ấy sao đành đem xẻ mảnh trăng thanh Dâu còn tiếc thương ân tình ngày xưa cũ Để lại mùa đông không còn buồn vương chút nắng Còn nửa cuộc tình thầm lặng giấu màn đêm. Có phải giờ đây vui hạnh phúc ấm êm Anh chẳng còn thương ánh trăng buồn da diết Một nửa bên em sẽ thật rồi mãi khuyết Khoảng tối buông dần da diết nửa đời sau. Xuân đã về rồi xua cái lạnh lao đao Mà sao anh ơi lệ dòng tuôn rơi mãi Em nở nụ cười giữa mùa xuân hoang dại Như tiễn cuộc tình ta vào mãi chốn hư không. Trăng khuya Đêm khuya không ngủ nhớ thương ai? Khắc khoải trong tim tiếng thở dài Làm bạn cùng trăng đêm khuya lạnh Hờ hững bờ vai dáng trang đài. Tím cả vùng trời bao kỷ niệm Biết người còn nhớ mảnh trăng xưa Đêm nay trăng lạnh màu sương khói Lãng đãng buồn sao một kiếp người! Trăng muộn Trăng buồn hỏi gió đi đâu Để trăng ôm một mối sầu tương tư Hỏi mây để rõ thực hư Mây cười lỏn lẻn, ậm ừ bay xa. Trăng ngồi xuống ngọn núi già Rầu rầu một nét trông ra thật buồn Gió thời bay khắp bốn phương Bỏ trăng ở lại nhớ thương một mình. Ngắm nhìn đáy nước lung linh Soi gương chợt thấy bóng mình hư hao Gió ơi gió bỏ đi đâu? Để trăng ở lại đêm đâu một mình. Trăng buồn Trăng khuya chênh chếch bên thềm Làm cho ai đó ngồi buồn ngắm trăng Ngắm rồi lòng dạ bâng khuâng Làm tăng nỗi nhớ lâng lâng lạ thường Ngắm trăng nhớ đến người thương Nhưng xa nhau quá vô thường gặp nhau Chỉ có gặp ở trang Face Qua dòng tin nhắn buồn lây mãi hoài. Băn khoăn nghĩ đến tương lai Yêu thương nhớ lắm ngày mai thế nào? Bởi cả hai đứa hai đầu Bắc Nam tổ quốc mưa sầu thâm niên. Tăng thêm nỗi nhớ triền miên Nỗi buồn cũng thế cộng thêm nản lòng Nơi xa có hiểu hay không? Nhớ thương nhau lắm mà lòng xót xa. Buồn ai – Ai buồn Trăng khuya rơi rụng xuống cầu Mình anh ngóng đợi, nỗi sầu rụng theo Đường xưa lối cũ vắng teo Sao rơi lặng lẽ bay vèo trong đêm. Hoa trôi, nước cuốn buồn thêm Còn đâu những phút êm đềm bên nhau Trời gieo chi lắm khổ đau Tim anh lỗi nhịp biết bao lần rồi! Ánh dương ló dạng trên đồi Tay không níu nổi, gót rời bước đi Ngàn sau gặp gỡ có khi Ái ân còn đó, ướt mi cay nồng Rồi mai em cũng theo chồng Người xưa dần khuất… bóng hồng vu quy. Một nửa trăng – Hàn Mặc Tử Hôm nay có một nửa trăng thôi, Một nửa trăng ai cắn vỡ rồi! Ta nhớ mình xa thương đứt ruột! Gió làm nên tội buổi chia phôi! Uống trăng – Hàn Mặc Tử Ta căm với tiếng reo khô Ta buồn với liễu bên hồ ngẩn ngơ Ngông cuồng đi hái vần thơ Yêu đương, rót nước để chờ trăng lên Bóng Hằng trong chén nằm nghiêng Lả lơi, tắm mát, làm duyên gợi tình Sóng xao mặt nước rung rinh Lòng ta khát miếng chung tình từ lâu Uống đi cho đỡ khô hầu Uống đi cho bớt cái sầu mênh mang Có ai nuốt ảnh trăng vàng Có ai nuốt cả bóng nàng Tiên Nga. Ánh trăng vỡ Mơ màng trăng tỏa giữa trời đêm Lọn gió heo may khẽ bên thềm Sương đọng rung rinh như hạt ngọc Mùa thu vừa đến lá vàng thêm. Bâng khuâng bỗng nhớ đến người yêu Làn tóc bồng bềnh lay nắng chiều Cánh vạc vào mây xa thấp thoáng Gửi về nơi ấy nhớ thương nhiều. Con đò trầm mặc đứng chờ ai Bến nước xanh xao bóng đổ dài Sóng gợn chênh chao bờ cỏ động Ánh trăng nghiêng ngã một lâu đài. Gió đưa ngọn trúc giỡn đùa trăng Em giận anh chăng chẳng nói năng Chiếc lá xoay xoay rồi rớt xuống Nước mờ hư ảo ánh trăng tan… Trăng ở phố – Phan Thu Hà Trăng từ đâu về phố Rắc vàng xuống vòm cây Gọi hoàng lan tỉnh giấc Tỏa nồng nàn hương say. Có một người không ngủ Lặng lẽ ngồi ngắm trăng Ước làm mây áo lụa Ngả đầu lên nét hằng. Thương vầng trăng ở phố Lặng lẽ sáng một mình Phố đèn sao ồn ã Để trăng buồn lặng thinh. Ta cùng trăng đối bóng Khi phố đã ngủ rồi Trăng cũng không nỡ khuyết Tội một người lẻ loi. Ta thức cùng trăng nhé Gửi chút tình tri âm Kìa trăng vào cửa sổ Đến bên ta … thì thầm. Xem thêm Thơ hay về phụ nữ hiện đại Thơ tháng 9 Ánh trăng đêm buồn Ánh nguyệt hoe vàng rọi bóng đêm Sương khuya giá lạnh ướt vai mềm Xoá tan hơi ấm tình ngào ngạt Xua biến men nòng ái dịu êm Thương nhớ người mang đi lặng lẽ Tương tư ta gánh lại êm đềm Cô đơn giọt lệ sầu tê tái Ngắm ánh trăng vàng thấy nhớ thêm! Trăng – Chu Minh Khôi Rất nhiều khi trăng úp mặt vào đêm Khóc rưng rức dưới trời sao mất ngủ Trăng mười lăm mang hình hài thiếu nữ Vú non tơ giấu trong nịt mây vàng. Tóc vô hình trăng xõa xuống mênh mang Muôn tơ sáng dệt thành hoa nắng Rồi một ngày hoa kết thành trái cấm Ăn một đời thiếu vắng, ta yêu. Có những khi ngơ ngẩn giữa chiều Trăng tức tưởi xóa dấu mình trong gió Ta nhẫn nại uống lời trăng bỏ ngỏ Chùm thơ yêu ngọt lịm giữa môi mình. Rồi những ngày trăng thức lúc bình minh Đỏng đảnh lắm thế mà ta vẫn đợi Dây tơ sáng buông quanh ta tóc rối Ta thì đầy mà trăng lại gầy thêm. Làm con thuyền trăng lướt nhẹ trong đêm Chở đầy thơ và ta về cổ tích Phía mười lăm bến bờ đêm tĩnh mịch Ta mở hồn tựa cửa ngóng trăng lên. Thưởng Nguyệt – Bùi Thế Uyên Lẻ bóng đêm nay chén rượu đầy Bên thềm nguyệt chiếu gợi tình say Đìu hưu gác nhỏ đau lòng quá Quạnh quẽ cô phòng khổ dạ thay Tửu nhạt đêm ngày bao nỗi nhớ Bia nồng sớm tối để hồn bay. Đời vui mấy buổi nhiều mơ ước Độc ẩm mình ta giữ chốn này. Hờn trăng – Hồng Hiếu Vầng trăng ai thả ngang trời Để em tôi nhặt chơi vơi giữa chiều Mơ màng kéo mảnh hồn phiêu Đưa bàn tay níu tin yêu vọng về. Cánh diều ai thả ven đê Để em tôi xõa tóc thề chạy theo Thoảng cơn gió ghẹo đưa vèo Mắt Huyền ngơ ngác trong veo dỗi hờn. Bài ca văng vẳng thâm sơn Để em tôi bớt tuổi hờn giữa đêm Lả tai khẽ đọng môi mềm Tìm quên những giấc mơ êm níu giờ. Lời yêu ai thả chơ vơ Để em tôi phải thẫn thờ yêu thương Hồn ai thao thức canh trường Gom vào nỗi nhớ ướp hương ái tình. Xin người chớ thả lặng thinh Để em tôi mãi một mình cô đơn Xin người chớ thả dỗi hờn Để em tô điểm vẽ sơn cuộc tình. Mây họa ánh trăng Lữ khách đường xa lỡ chuyến đò Ghé vào quán trọ ngủ bơ vơ Độc hành sương gió đời phiêu bạc Đêm lạnh nằm nghe mưa nhỏ to. Khơi lại niềm riêng giọt nhớ nào Ngày xưa cô chủ dáng thanh tao Chiếc khăn màu tím choàng vai nhỏ Làn nắng mơn da, tiếng ngọt ngào. Quán cũ nằm nghe trống vắng nàng Đêm mưa nuối tiếc rụng miên man Từ khi xa cách không còn dịp Bỏ lỡ duyên phần lỡ lứa đôi. Nếu có ngày mai sẽ nói rằng Đời anh sáng được bởi vì trăng Và em là ánh trăng vàng đó Thắp mãi bên nhau hết lỡ làng. Ánh trăng vàng Ánh vàng quá đẹp lòng buồn ơi Thổn thức trong tâm nhớ tới người Bóng ai qua lại mà chẳng nhớ Lòng mãi mong chờ mà chẳng vui. Ánh vàng cho tôi gửi đôi lời Lời yêu lời nhớ cho lòng vui Gửi kiếm bóng ai trong lòng đó Xin cho trôi đi tới tim người. Trăng ơi – Hoàng Thanh Tâm Trăng ơi khi tỏ khi mờ Nơi đây một bóng bơ bơ lạnh lùng Trăng vờn mây núi chập chùng Riêng ta một nỗi nhớ nhung ngút ngàn. Một mình một bước lang thang Trên đầu lẽo đẽo trăng vàng đi theo Người buồn trăng chẳng trong veo Khi tròn lúc khuyết khi treo khi chìm. Nhìn trăng gửi gắm nỗi niềm Khi than khi trách ta tìm đến trăng Em buồn em trốn trong trăng Sâu trong đáy mắt vầng trăng vơi đầy. Trăng non trăng khuyết trăng gầy Không gian tĩnh mịch thuyền này trong trăng Trăng tròn vành vạnh vầng trăng Tình em trong trẻo như trăng ngày rằm.

ai mua trăng tôi bán trăng cho ý nghĩa