nhật ký đặng thùy trâm review
1. Đăng ký BHXH điện tử qua mạng có sử dụng chữ ký. Để thực hiện việc đăng ký giao dịch bảo hiểm xã hội (BHXH) điện tửqua mạng đối với doanh nghiệp có thể thực hiện trên Cổng giao dịch điện tử BHXH Việt Nam tại địa chỉ website:-
Group Nhật ký niềng răng: Hành trình xóa bỏ răng khấp khểnh của cô nàng thiết kế - Đặng Diễm Thùy Linh . Sau 2 năm niềng răng: Cô gái 23 tuổi rưng rưng nước mắt khi nói về mẹ Review niềng răng khách hàng Phạm Thị Bảo Trâm . Giải đáp thắc mắc của bạn từ A - Z;
Công ty Cổ phần Bất động sản Khải Hoàn Land vừa gửi hồ sơ đăng ký niêm yết cổ phiếu tại Sở Giao dịch Chứng khán TP.HCM (HoSE) với tổng số cổ phiếu là 174,8 triệu đơn vị, tương đương 1.748 tỷ đồng vốn điều lệ. Sở Giao dịch Chứng khán TP.HCM (HoSE) cho biết đã
Thuê căn hộ Giá RẺ Đường Thùy Vân Bãi Sau Vũng Tàu (Giá 2,5 Triệu/đêm) New Update ks son thuy vung tau; Những thông tin mới cập nhật về chủ đề ks son thuy vung tau; ks son thuy vung tau Một số hình ảnh về chủ đề ; Top 10 Khách sạn Vũng Tàu đường Thùy Vân view biển tốt nhất New
1.Bể cá thủy sinh mini Xiaomi HFJH. Kích thước chỉ 203 x 102 x 254mm, nhỏ gọn phù hợp để trang trí trong những căn phòng nhỏ hoặc bàn làm việc. Làm từ chất liệu PMMA để thay thế cho kính và thủy tinh. Kết hợp cùng nhựa ABS cao cấp cho độ cứng cáp. Không bị mờ hay đục sau
Freie Presse Partnersuche Er Sucht Sie. NHẬT KÝ ĐẶNG THÙY TRÂM Tác giả Đặng Thùy Trâm Biên soạn Vương Trí Nhàn Thể loại Nhật ký ~~~~~~~~~~ Chúng tôi đã đi không tiếc đời mình Tuổi hai mươi làm sao không khỏi tiếc Nhưng ai cũng tiếc tuổi hai mươi thì còn chi Tổ quốc Thanh Thảo Đó là lí tưởng sống cao đẹp của cả một thế hệ thanh niên trong những năm kháng chiến chống Mỹ khốc liệt mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu hết mình và ngã xuống nơi chiến trường để làm nên mùa xuân trường tồn của Đất nước. Hình ảnh của họ không chỉ được khắc tạc trong thơ ca, nhạc, họa.. trong trái tim của mỗi người dân Việt Nam yêu nước mà còn hiện lên chân thực, cảm động qua những trang nhật kí. Cùng với "Mãi mãi tuổi hai mươi" của Nguyễn Văn Thạc, "Nhật kí Đặng Thùy Trâm" là nơi lưu giữ ngọn lửa không bao giờ tắt của tuổi trẻ. Tác giả, Đặng Thùy Trâm sinh ngày 26 tháng 11 năm 1942 tại Huế trong một gia đình tri thức, mẹ là dược sĩ, bố là bác sĩ ngoại khoa. Cô tốt nghiệp trường Đại học Y Hà Nội và tham gia Quân đội Nhân dân Việt Nam với tư cách là một bác sĩ quân y. Giữa bom đạn của chiến tranh chống Mỹ ác liệt, người nữ bác sĩ anh hùng ấy đã gửi lại gia đình, quê hương để ghi tên mình vào cuộc chiến, trở thành người bác sĩ cứu thương trên mảnh đất Đức Phổ, Quảng Ngãi. "Nhật ký Đặng Thùy Trâm", là cuốn nhật ký được viết bằng tay của Đặng Thùy Trâm từ ngày 8 tháng 4 năm 1968 đến ngày 20 tháng 6 năm 1970. Giữa mưa bom bão đạn và những trận càn quét của địch, Thùy Trâm vẫn hàng ngày viết nhật ký để lưu lại những kí ức chiến tranh và cũng là những lời tự thoại với chính bản thân mình. Chị bộc bạch hết suy nghĩ, nhớ thương, mong chờ của mình trên những trang giấy trắng. Cuối cùng, Đặng Thùy Trâm cũng như bao chàng trai, cô gái Việt Nam trong thời chiến, đã anh dũng hy sinh vì độc lập tự do. Cuốn nhật ký được nhặt bên thi hài của Thùy Trâm đã suýt bị người lính Mỹ ném vào lửa, nhưng một người phiên dịch đã khuyên anh ta nên giữ lại vì "trong đó có lửa". Trải qua bao nhiêu năm lưu lạc, cuốn Nhật ký Đặng Thùy Trâm đã tìm về đất mẹ và trở thành những dòng văn lay động trái tim của hàng triệu con người. Có thể xem "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" là cuốn nhật ký của một bông hồng thép. Ở đó, đã phơi bày hiện thực tàn khốc của cuộc chiến tranh chống Mỹ. Cuốn sách giống như một thước phim đen trắng nhưng vô cùng sống động kể lại những trận đánh ác liệt, những hi sinh mất mát của quân và dân ta. Cuộc chiến càng khốc liệt thì nội tâm người lính càng biến động phong phú. Cách xa gia đình hàng ngàn cây số, suốt mấy năm trời chẳng được đón giao thừa cùng mẹ cha. Là những lúc lòng hoang hoải khi chỉ sau một đêm thức giấc, các đồng chí đã vĩnh viễn ra đi, cả công sự đã bị giặc giã đến tiêu điều. ".. nhưng sao lúc này đây mình cảm thấy thèm khát đến vô cùng bàn tay chăm sóc của một người mẹ mà thực ra là một bàn tay của người thân hay tệ hơn chỉ là một người quen cũng được. Hãy đến với mình, nắm chặt bàn tay mình trong lúc cô đơn, truyền cho mình tình thương, sức mạnh để vượt qua những chặn đường gian khổ trước mắt" Cuốn nhật ký đã làm sống lại những tâm tư của một cô gái đang trong độ tuổi đẹp nhất. Tuy mang nỗi lo lắng và niềm mong ước được trở về nhà nhưng Đặng Thùy Trâm đã gạt đi tất cả để tiếp tục cố gắng với niềm tin về một đất nước hòa bình độc lập "Địch càn lên súng nổ rần rần con vẫn cười, bình tĩnh ra công sự Địch tập kích vào căn cứ, vừa chạy địch có đêm phải ngủ rừng con cũng vẫn cười, nụ cười vẫn nở ngay cả khi tàu rọ và HU-LA quăng rocket xuống ngay trên đầu mình.. Vậy mà khi nghĩ đến gia đình, đến những người thân yêu trên cả hai miền, lòng con xao xuyến xót xa và cũng có những lúc những giọt nước mắt thấm mặn yêu thương chảy tràn trong đôi mắt của con." Có những lần Đặng Thùy Trâm vô cùng sợ hãi trước tiếng súng, tiếng bom của địch nhưng động lực giúp cô vượt qua tất cả là những người đang chiến đấu cùng mình. Sau mỗi trận càn của địch, số người bị thương tăng lên rất nhiều, nữ bác sĩ trẻ đã tận tâm chữa trị và đem tình yêu thương của mình dành cho các bệnh nhân viết vào nhật ký. Cô miêu tả rõ những gì người chiến sĩ thời đó phải chịu Người lính bị bom dội cụt tay, mất cả đôi chân hay bỏng toàn cơ thể.. Giữa nơi núi rừng, Đặng Thùy Trâm vẫn dành tình cảm sâu sắc cho người em nuôi, đó chẳng phải tình cảm nam nữ thông thường mà còn là tình người, tình Cách mạng trao cho nhau trong những ngày gian khổ nhất. Thùy luôn yêu Tổ Quốc, yêu Đức Phổ và nhớ về Hà Nội thân yêu. Đi đến nơi nào, Thùy cũng dành cho người dân những tình yêu nồng đượm.. Đến cuối cuốn sách, hiện thực cuộc chiến ngày càng khốc liệt. Cuốn nhật ký khép lại vào ngày 1970 với những dòng chữ cuối cùng.. Thùy Trâm đã ra đi, nhưng ngọn lửa trong tim cô thì còn sống mãi. Cuốn "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" đã có một cuộc hành trình kì diệu, vượt qua không gian và thời gian để đến với người đọc chúng ta ngày hôm nay. Người con gái ấy chính là biểu tượng và niềm tự hào của một thế hệ cầm súng vào giai đoạn lịch sử không quên của dân tộc Việt Nam. "Đời người phải trải qua giông tố, nhưng không được cúi đầu trước giông tố". Ai trong chúng ta đã và sẽ luôn phải đối mặt với những khó khăn, thử thách để trưởng thành. Trên hành trình ấy, không khỏi có những lúc ta mệt mỏi, thậm chí muốn bỏ cuộc. Bạn hãy tìm đến "Nhật ký Đặng Thùy Trâm" đọc nó với tất cả sự nâng niu, trân trọng và biết ơn về "bông hồng thép" ấy, tôi tin bạn sẽ tìm được sức mạnh diệu kì! Cảm ơn các bạn đã đón đọc! ~~~~~~~~ Bài review khác Review Cà Phê Sáng Cùng Tony - Tony Buổi Sáng - Số 1 LVT Review Sách Review Những Tấm Lòng Cao Cả - Edmondo De Amicis - Số 2 LVT Review Sách Review Cây Cam Ngọt Của Tôi - Số 4 LVT Review Sách Chỉnh sửa cuối 17 Tháng hai 2022 review sách
Một cuốn nhật kí nhặt được bên xác của một nữ Việt Cộng đã suýt bị người lính Mỹ ném vào lửa, nhưng người phiên dịch đã khuyên anh ta nên giữ lại vì "trong đó có lửa". Nhật ký Đặng Thùy Trâm là những ghi chép thường nhật của một người nữ bác sĩ về cuộc sống của chị nơi chiến tuyến. Đây là thế giới riêng của người trí thức nhạy cảm mà không yếu đuối, tha thiết với cuộc sống mà không hề sợ hãi trước hiểm nguy. Ở đó, ta vẫn gặp những băn khoăn trăn trở trước tình yêu, trước cuộc sống phức tạp hàng ngày, những nỗi buồn, nỗi nhớ nhung, sự cô đơn của một người con gái, nhưng đồng thời chúng ta cũng thấy được một ý chí mãnh liệt, những lời nói tự động viên cảnh tỉnh, một lòng can đảm phi thường - những điều đã làm nên một thế hệ anh hùng của đất Rừng chiều sau một cơn mưa, những lá cây xanh trong trước ánh nắng, mỏng mảnh xanh gầy như bàn tay một cô gái cấm cung. Không khí trầm lặng và buồn lạ lùng. Cả khu nhà bệnh nhân im lặng, bên khu nhân viên cũng chỉ nghe thấy tiếng Hường rì rầm trò chuyện với ai. Một nỗi nhớ mênh mang bao trùm quanh mình. Nhớ ai? Nhớ ba, nhớ má, nhớ những người vừa ra đi… và nhớ cả một người bệnh nhân đang chờ mình đến với anh nữa. Bên trong nỗi nhớ hình như có một nỗi buồn sâu kín, thầm lặng nhưng rất nặng nề. Dù sao vết thương lòng vẫn đang rỉ máu, dù mình có muốn lấy công việc lấy mọi nỗi nhớ khác đè lên trên, nó vẫn trỗi dậy, xót xa vô cùng. Hãy quên đi Th. ơi! Hãy quên đi mà tìm lại niềm hy vọng mới mẻ xanh tốt trong lành hơn. Hãy lấy niềm tự hào mà quên đi thất vọng. Con người ấy đâu có xứng đáng với tình yêu trong trắng, chung thuỷ của Thuỳ. Ơi những người thân yêu của tôi trên quê hương Đức Phổ này, có ai hiểu và cảm thông hết nỗi lòng tôi chăng? Nỗi lòng một cô gái đầy ước mơ hy vọng mà không được đáp lại một cách xứng đáng? Một bài thơ làm tặng cho mình, bài thơ của một thương binh đang nằm viện, xuất phát từ lòng mến thương cảm phục đối với một người bác sĩ đã chăm sóc anh và mọi bệnh nhân khác một cách tận tình. Anh ta tìm hiểu kỹ về mình và viết bài thơ tặng. Bài thơ tràn ngập niềm mến yêu chân thành và nỗi đau xót trước mối tình tan vỡ của mình. Anh ta nói lên những lời nói xót xa cay đắng của một cô gái bị người yêu phụ bạc. Đọc bài thơ... mình buồn vô hạn, không thể kìm được mình ghi ngay dưới bài thơ đó một dòng chữ "Cảm ơn tình thương mến của anh, nhưng hình như anh chưa hiểu Trâm. Hứa với anh rằng sẽ có lúc nào đó để anh hiểu về một người con gái của XHCN", và mình đưa trả lại bài thơ. Ôi! Đây mới là điều đáng buồn nhất trong quan hệ với M.. Mọi người đều trách M., đều thương mình, nhưng mình xót xa biết bao nhiêu khi thấy người ta thương mình bằng một tình thương có cả sự thương hại nữa! Dù anh Thiết, dù Hào, Nghinh... ai ai đi nữa đã cảm thương san sẻ với mình, mình vẫn không muốn. Một mình đã đủ giải quyết rồi, một mình đủ sức chôn sâu cả nhín năm thương yêu yêu hy vọng ấy xuống tận đáy đất sâu rồi - mảnh đất tâm hồn mình vẫn màu mỡ, vẫn đủ sức để gieo lên đó một mùa hoa tươi đẹp được kia mà. Hỡi tất cả mọi người, không cần tưới lên mảnh đất ấy những giọt lệ xót thương đâu. Hoa thơm phải được tưới bằng nước mát trong lành. Mỗi ngày tình cảm với M. càng lạt phai đi và nỗi trách móc càng lớn dần lên. Mình đã và sẽ xa dần người bạn ấy. Anh đâu có xứng đáng với mình? Hường ơi! Hường đã chết rồi cho hết những đau xót này - nay một người ngã xuống, mai lại một người ngã xuống. Xương máu đã chất cao như ngọn núi căm thù sừng sững trước mắt chúng ta. Bao giờ! Bao giờ và bao giờ hỡi các đồng chí. Bao giờ mới đuổi hết lũ quân uống máu người không tanh ấy khỏi đất nước chúng ta. Vậy là hết, những đêm rì rầm tâm sự bên nhau không bao giờ có nưa. Bên tai mình còn nghe rõ giọng Hường trầm trầm tình cảm, Hường khen ngợi động viên mình, ca ngợi mối tình chung thuỷ cửa mình. Vậy là hết, những buổi cùng nhau tắm dưới suối nước, cùng nhau ăn một chén chè. Mình bỗng nhớ hôm nào gặp Hường bên bờ suối ở Nghĩa Hành, Hường ôm mình trong tay, hôn lên mái tóc, hôn lên má mình và cả hai cùng rưng rưng nước mắt. Nhìn chú Công vẫn bình thản sao? Mình nghe tin mà bàng hoàng như trong cơn ác mộng. Bao giờ không hay biết gì về tin sét đánh ấy, mình thấy xót xa như ai xát muối vào trong ruột. Mất một đứa con như Hường còn đau hơn mất cả khúc ruột. Chú ơi, hãy nén đau thương lại đi chú, nếu biết tin này! Và anh Quang, người con trai đã thuỷ chung chờ đợi Hường trong bao nhiêu năm nay cũng không bao giờ thực hiện được mơ ước nữa. Hường của anh đã vĩnh viễn nằm yên dưới nắm đất quê hương anh Mình cắt đứt câu chuyện bằng sự im lặng. Trong bóng tối mình vẫn nhận thấy sự băn khoăn của hai người bệnh nhân đang nói chuyện với mình. Hình như họ thấy được cái im lặng nặng nề đẫm nước mắt ấy của mình. Họ thương mình một cách chân thành thắm thiết, nhưng họ càng nói mình càng thấy khổ đau. Họ hỏi mình vì sao không đấu tranh cho quyền lợi chính trị, tại sao mình rất xứng đáng là một Đảng viên mà chi bộ không kết nạp. Vì sao, vì sao và vì sao ư? Ai mà trả lời được hở hai bạn mến thương. Quả tình tôi không thể trả lời được. Cái im lặng nặng nề của tôi cũng nói được với các bạn nhiều về sự bế tắc đó. Hầu như tất cả mọi người đều nói “Trâm rất xứng đáng là một người Cộng sản” vậy mà vẫn không được đứng trong hàng ngũ ấy. Nào phải mình không thiết tha nhưng càng thiết tha chỉ càng thấy khổ đau mà thôi. Mấy hôm nay rất buồn, ngày ngày những lá thư, những lời nói, những hành động tỏ lòng thương mến thiết tha vẫn đến với mình. Nhưng chính những tình thương ấy lại là những mồi lửa châm vào một đống củi đã khô từ lâu. Tại sao mọi người thương mến cảm phục mà Đảng lại khắt khe hẹp hòi đối với mình? Hội nghị Pans! Đây là những ngày tháng năm của 1954 đấy chăng? Mình hồi hộp theo dõi tin tức, biết chắc chắn rằng thắng lợi có được trong hội nghị này phải do thắng lợi trên chiến trường quyết định. Vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần bước vào một đợt chiến đấu quyết liệt cuối cùng rồi sau đó ai còn, ai mất hãy hay. Dù còn dù mất cũng là những ngày vui bất tận khi hoà bình chân chính trở lại trên đất nước chúng ta. Hơn hai mười năm rồi khói lửa đau thương vẫn trùm lên dải đất hiền lành. Nước mắt chúng ta chảy nhiều rồi, xương máu cũng đổ nhiều rồi. Chúng ta có tiếc gì đâu để đổi lấy độc lập tự dòng chữ ghi trên bàn "Chị Trâm thương nhớ của em…". Dòng chữ của San. Một chuyện giản đơn vậy mà mình cảm động. Tình thương với San ngày càng thắm thiết. Có lần ngồi nói chuyện với San, hai chị em chị mà nhỏ tuổi hơn em cãi nhau về chuyện nếu phải chết thì ai nên chết. Mình nhường cho San sống bởi vì đời San chưa hề được hưởng sung sướng và bởi vì San là đứa con duy nhất của một bà mẹ goá đã ở vậy nuôi con từ năm hai mốt tuổi đến giờ. Vậy mà San cứ khăng khăng rằng mình phải sống, phải trở về với mẹ, với em, với Miền Bắc thân yêu đang trông đợi mình. Rõ vớ vẩn, chuyện không đâu vào đâu cả nhưng sao hai chị em đều cảm thấy thương nhau hơn. Mình muốn đối với San bằng một tình thương chân thực, trong lành mà e rằng có ai hiểu lệch vấn đề đi không. San năm nay hơn mình ba tuổi, đã có vợ và con năm tranh còn tiếp diễn, chết chóc vẫn diễn ra hàng ngày, từng giờ từng phút, dễ như trở bàn tay vậy. Mới tối qua Thìn và anh Sơn còn cùng bọn mình trò chuyện. Thìn còn dặn Lệ mua vải may áo, đêm nay hai người ấy chỉ còn là hai cái xác nằm dưới nắm đất của đất Đức Phổ mà lần đầu họ đặt chân đến ấy rồi. Chết quá dễ dàng, không có cách nào đề phòng được những tổn thất ấy cả. Buồn làm sao!Liên nói vậy mà đúng Hãy sống với nhau bằng tình thương chân thành đi kẻo rồi hối hận khi bạn mình đã chết rồi mới nghĩ rằng hồi còn sống mình đã không thương yêu, đùm bọc lẫn nhau. Riêng mình đã làm như vậy. Mà thật ra xưa nay mình vẫn giàu tình thương với tất cả mọi người, một tình thương yêu rộng rãi nhưng rất đỗi chân thành. Tất cả bệnh nhân trong bệnh xá này trong những lúc đau ốm nặng mình đều đến với họ bằng tinh thần trách nhiệm, bằng tình thương thắm thiết đó cho nên dù xa lạ bao nhiêu rồi cũng thấy có một cái gì gắn bó với người thầy thuốc mà họ thấy rất gần với họ ấy. Họ gọi mình bằng hai tiếng "Chị Hai", họ xưng em mặc dù lớn tuổi hơn mình và họ vui đùa, làm nũng với mình nữa. Giữa những ngày gian khó ác liệt này, mình đã tìm lấy niềm vui, sự an ủi nơi họ. Còn riêng tư, không Thuỳ ơi, đừng nghĩ đến nữa, hãy gạt đi những áng mây đang nhóm lên ở cuối góc trời, đừng đề nó nổi cơn phong ba bão táp giữa tâm hồn Thuỳ cuộc chạy càn quy mô nơi căn cứ, toàn bệnh xá di chuyển, vất vả vô cùng. Lòng mình nao nao thương xót khi nhìn thấy thương binh mồ hôi lấm tấm trên gương mặt còn xanh mướt, ráng sức bước từng bước một qua hết đèo lại dốc. Sau này nếu được sống trong hoa thơm nắng đẹp của Xã hội Chủ nghĩa hãy nhớ và nhớ mãi cảnh này, hãy nhớ sự hy sinh của những người đã đổ máu vì sự nghiệp chung, vì ai mà chúng ta vất vả thế này hở các đồng chí? Vì bọn quỷ cướp nước còn đang ở trên đất nước chúng ta cho nên… Ơi những người thương binh mà tôi thương yêu như những người ruột thịt, hãy cười lên trong gian khổ, hãy giữ mãi mối lạc quan vô bờ bến mà từ lâu nay các đồng chí đã giữ được dù trong hoàn cảnh khó khăn đến thế nào! đi vào thực tế càng thấy phức tạp. Con người sao sống với nhiều đòi hỏi quá đi. Không bao giờ thỏa mãn được cả. Càng ngày càng muốn hoàn chỉnh, càng ngày càng lắm yêu cầu và trong những bước tiến lên ấy bao nhiêu là gai góc cản trở, nếu không vững trí bền tâm sẽ dễ dàng thất cô gái sống với bao suy nghĩ kia ơi, nghĩ làm gì cho nhiều để rồi phải nặng những đau buồn. Hãy cứ tìm lấy những niềm vui đi, hãy cứ sống giàu lòng tha thứ, giàu sự hy sinh một cách tự giác đi. Đừng đòi hỏi ở cuộc đời quá nhiều vẫn cứ rơi hoài. Mưa càng thêm buồn thấm thía và mưa lạnh làm cho người ta thèm khát vô cùng một cảnh sum họp của gia đình. Ước gì có cánh bay về căn nhà xinh đẹp ở phố Lò Đúc để cùng ba má và các em ăn một bữa cơm rau muống và nằm trong tấm chăn bông ấm áp ngủ một giấc ngon lành. Đêm qua mơ thấy Hòa bình lập lại, mình trở về gặp lại mọi người. Ôi, giấc mơ Hòa bình lập lại đã cháy bỏng trong lòng cả ba mươi triệu đồng bào ta từ lâu rồi. Vì nền Hòa bình độc lập ấy mà chúng ta đã hy sinh tất cả. BIết bao người đã tình nguyện hiến dâng cả cuộc đời mình vì bốn chữ Độc lập Tự do. Cả mình nữa, mình cũng đã hy sinh cuộc sống riêng mình vì sự nghiệp vĩ đại lá thư mộc mạc chân thành vẫn không sao an ủi và làm vơi đi nỗi nhớ thương của mình. Anh em bè bạn ở đâu cũng nhớ, cũng thương mình vậy mà sao mình vẫn thấy cô đơn. Mình chưa được đứng trong một tập thể tiên phong nhất. Trái tim mình thiếu ngọn lửa của Đảng và của tình yêu sưởi ấm. MÌnh đã đến với Đảng bằng cả con tim chân thành tha thiết, nhưng hình như sự đáp lại lại không hề như với M. - anh cũng đã không xứng đáng. Cuộc đời có ba việc lớn” Lý tưởng, Sự nghiệp và Tình yêu, chưa việc nào mình đạt được cả. Vì vậy không buồn sao ngày này nhớ nhà vô kể, trong gió rừng mình nghe tưởng như khóm mía sau nhà đang xao xác trở mình cọ lá vào nhau. Nắng hè chói chang, mình tưởng như đang cùng bạn bè học tập và vui đùa trong những chiều hành lang đầy nắng ở bệnh viện Bạch Mai. Bất cứ một hình ảnh, một âm thanh nào cũng đều có thể gợi lại những ngày sống trên miền Bắc Xã hội Chủ nghĩa. Bây giờ ngoài ấy ra sao? Ba má làm việc có thoải mái không? Có gặp vướng mắc gì trong công tác không? Ba má yêu thương ơi, đứa con gái mà ba má đã cưng từ thuở nhỏ ấy bây giờ đang thật sự bước vào một cuộc đời, một cuộc đời thực tế hết sức với đầy đủ mọi mặt Yêu thương, căm giận, tin tưởng, đau buồn, một cuộc đời có đầy đủ máu, nước mắt, mồ hôi và cả thắng lợi giành được từ trong muôn vàn gian khổ má có tin rằng con sẽ vượt qua được không? Đứa con gái đa sầu đa cảm nhưng lại giàu niềm vui và nghị lực của ba má sẽ thắng. Đó là một lời hứa nghiêm túc đó ba má được mười lá thư miền Bắc một lúc. Mỗi người một vẻ nhưng tất cả đều toát lên niềm thương yêu tha thiết đối với mình và mỗi người mỗi nét vẽ thành một bức tranh sôi động về miền Bắc anh hùng. Miền Bắc thân yêu vẫn khỏe mạnh vươn lên trong bom rơi lửa đạn. Chiến tranh không hề làm chậm bước đi của đất nước ta trên đường chiến thắng. Đất nước như một người trai đầy nghị lực, dù vết thương đau nhưng chàng trai vẫn đi nụ cười trên môi và niềm tin trong đôi mắt. Mình đã gặp biết bao người trai như vậy trên đất miền Nam anh hùng này và hôm nay, qua những lá thư miền Bắc, hình ảnh chàng trai ấy lại hiện lên vĩ đại và sinh buổi chiều như chiều nay, nắng vàng yếu ớt đang xuyên qua khung cửa. Rừng cây im lặng… Cái nóng bỏng của cuộc chiến đấu ngoài kia không về đến đây chăng? Mình lặng yên lắng nghe tiếng rì rầm thảo luận của các nhóm học sinh đang ôn thi. Học sinh! Sao lòng mình tràn ngập mến thương đối với những người em ấy. Nhất là đối với Thuận một cán bộ của lớp. Thuận ham học, chăm làm, hồn nhiên và rất tế nhị. Điều cơ bản làm mình thương Thuận là hoàn cảnh đau xót của Thuận và cái nghị lực phi thường của Thuận - hai chiếc tang còn trên ngực, mình vẫn thấy Thuận có những phts ngồi lặng yên một mình đăm đăm suy nghĩ và khẽ thở dài. Nhưng trước mặt mọi người và trong mọi lĩnh vực công tác Thuận luôn giữ được vẻ hăng say, sôi nổi. Nhìn Thuận học và làm ít ai hiểu được điều gì đã xảy ra với Thuận. Bỗng dưng mình so sánh Thuận với Nghĩa - đứa em trai mới của mình và thấy ở Thuận có những nét đáng yêu, đáng quý như Nghĩa. Muốn xem Thuận như một đứa em để mình sưởi ấm cho cuộc sống tình cảm cô đơn đau xót của Thuận. Mà có nên như vậy không nhỉ? Xét kỹ chiều hôm ấy 26 tháng 1 năm 67 mình rời Phổ Hiệp ra đi. Sân nhà Thường đông nghịt những người đến đưa tiễn mình. Xúc động làm mình lúng túng, chẳng biết làm gì mình ngồi xuống cạnh mẹ Thường bốc củ bảo vào thúng. Lúc ngẩng lên mình bỗng sửng sốt vì một đôi mắt đăm đăm nhìn mình, đôi mắt đen to rất hiền, long lanh nước mắt. Đôi mắt nhìn mình buồn vô hạn và tràn ngập một tình thương yêu thiết tha. Đó là đôi mắt của quen Khiêm trong những ngày ác liệt của mùa khô 1967 khi mình về công tác tại Phổ Khánh. Người giáo viên trẻ ấy đã đến với mình bằng cả tình thương mến và cảm phục rất chân thành. Tâm hồn những người đã qua thời học sinh có những nét dễ cảm thông nhau. Những ngày nằm dưới công sự mình kể cho Khiêm nghe về Paven15 và Ruồi Trâu, về những bài thơ mình yêu thích Ai viết tên em thành liệt sĩ Bên những hàng bia trắng giữa đồng Nhớ nhau anh gọi em, đồng chí Một tấm lòng trong vạn tấm lòngKhiêm cũng rất thích các bài Núi Đôi, Quê Hương. Rồi Khiêm kể cho mình nghe cuộc đời học sinh vào tù ra tội của Khiêm. Khiêm đã ở tù ba năm, đi khắp nhà lao tỉnh, Huế… Bọn giặc đánh đập nhiều lần làm Khiêm gầy đầu chỉ là mến nhau nhưng sau mình trở nên thân với Khiêm bằng một tình bạn rất đỗi trong trắng và chân thành. Công tác đồng bằng được một thời gian, mình về căn cứ. Từ buổi xa Khiêm đến nay gần một năm rồi nhưng mình vẫn cảm thấy có một đôi mắt đen buồn, long lanh nước mắt đang nhìn mình trong buổi chia có ngờ lần chia tay đó lại là vĩnh biệt. Khiêm đã chết rồi! Trong một buổi đi càn giặc Mỹ đã tìm thấy công sự của Khiêm. Chúng mở nắp cống sự, Khiêm vọt lên dùng quả lựu đạn duy nhất trong tay quăng vào lũ giặc. Bọn quỷ khát máu sợ hãi nằm rạp xuống. Khiêm chạy được một đoạn nhưng quả lựu đạn chó chết đã câm, bọn giặc chồm dậy đuổi theo Khiêm và đến băm nát người Khiêm. Khiêm chết rồi, đôi mắt đen dịu hiền giờ đây mở trừng căm giận. Mái tóc đen xanh của Khiêm giờ đây đẫm máu và bụi cát. Những hạt cát của quê hương quyện vào mái tóc của người thanh niên anh dũng. Chiếc áo Ninfan màu xám giờ đây rách nát và loang lổ máu. Chiếc áo ấy Khiêm đã mặc hôm đầu tiên gặp mình, cũng chiếc áo ấy Khiêm đã cùng Th. len lỏi trên con đường nhỏ hẹp đầu gai lưỡi hùm của 31, 32, 33, Quy Thiện của 15, 19 “chú trung hải”16. Và cũng chiếc áo ấy một đêm trăng đẹp từ Phổ Khánh trở về. Gió lạnh từ biển thổi vào làm Kh. khẽ run. Th. đã đưa chiếc áo của Quế cho Khiêm mặc, trên nền áo xám giản dị nổi bật màu đỏ đậm đà như lời Khiêm hôm ấy “Thùy ơi! Trên đời này trừ ba má, Khiêm không ai thương ai hơn Thùy, kể cả người yêu Khiêm”.Khiêm đã hy sinh rồi! Nghe tin mình bàng hoàng không tin là sự thực. Khi đã chắc chắn Kh. chết, mình không khóc, có phần bình thản nữa. Mình đã dùng nghị lực khống chế nỗi xúc động. Nhưng mỗi giây phút qua đi, nỗi đau thương mới lớn dần và giờ đây nước mắt mình giàn giụa. Mình khóc một mình bên ngọn đèn khuya, những giọt nước mắt mằn mặt chảy dài trên mặt rồi rơi xuống lăn trên vạt áo mình. Khiêm ơi, có cách nào nghe được lời Thùy nói một lần nữa hay không? Hãy nghe đây lời hứa trả thù cho Khiêm. Hứa bằng đau thương xé ruột, bằng căm thù bầm gan. Và hứa bằng cả thương nhớ không bao giờ phai nhạt. Nghe chăng Khiêm, người bạn bất tử trong lòng tôi! đầu thu tươi vàng óng ả tràn ngập cả khu rừng. Nắng đầu thu với những cơn gió se môi và se cả lòng người. Lại nhớ… nhớ mênh mông sâu thẳm như lòng đại dương đang ôm tròn thân mình dải đất Việt Nam. Nhớ từ một người bạn hiền lành, kín đáo có ngôi nhà nhỏ cuối phố Đội Cấn, nhớ đến đứa em tinh nghịch có mái tóc mềm kẹp bổng lên cao, nhớ một đứa em trai miền Nam vừa gửi thư tạm biệt trước lúc lên đường đi học, nhớ một đứa em thân thiết có đôi mắt long lanh dưới hàng mi dài và nhớ sao một người thân yêu đã vĩnh viễn nằm yên nghỉ trên bờ biển quê nước ơi! Bao giờ cho nhớ thương nguôi bớt, bao giờ cho đất nước thanh bình? Mình biết ngày thắng lợi không xa nữa nhưng sao vẫn thấy hạnh phúc xa vời quá. Liệu có được thấy ngày hạnh phúc ấy nữa không? “Người cộng sản rất yêu cuộc sống nhưng khi cần vẫn có thể nhẹ nhàng mà chết được”. Chết mà vẫn yêu sao cuộc sống, cuộc sống mà người ta đã đổi bằng mồ hôi nước mắt và máu xương suốt hai mươi ba năm Bắc đã hòa bình! Tiếng bom rơi phi nghĩa đã câm hẳn rồi trên miền Bắc thân yêu của Bắc ơi! Niềm vui đang rạng rỡ trên mười sáu triệu khuôn mặt ấy còn đọng một nét khổ đau. Vì miền Nam, miền Nam còn đau thương khói lửa, vì miền Nam còn nặng những tiếng gầm gào của bầy quỷ má và những người thân thương ngoài đó trong niềm vui hôm nay không thể không chạnh lòng nghĩ đến miền Nam và nghĩ đến mình. Thì hãy cứ vui đi, dù niềm vui chưa trọn chi tiết bởi Ngô Yến - BookademyHình ảnh Ngô Yến-Theo dõi fanpage của Bookademy để cập nhật các thông tin thú vị về sách tại link Bookademy* Bản quyền bài viết thuộc về Bookademy - Ybox. Khi chia sẻ hoặc đăng tải lại, vui lòng trích dẫn nguồn đầy đủ "Tên tác giả - Bookademy." Các bài viết trích nguồn không đầy đủ cú pháp đều không được chấp nhận và phải gỡ bỏ.
Một cuốn nhật kí nhặt được bên xác của một nữ Việt Cộng đã suýt bị người lính Mỹ ném vào lửa, nhưng người phiên dịch đã khuyên anh ta nên giữ lại vì "trong đó có lửa". Nhật kí Đặng Thùy Trâm là những ghi chép hàng ngày của một người nữ bác sĩ về cuộc sống của chị nơi chiến tuyến. Cuốn nhật kí là thế giới riêng của người trí thức nhạy cảm mà không yếu đuối, tha thiết với cuộc sống mà không hề sợ hãi trước những gian nan. Ở đó ta vẫn gặp những băn khoăn trăn trở trước tình yêu, trước cuộc sống phức tạp hàng ngày, những nỗi buồn, nỗi nhớ nhung, sự cô đơn của một người con gái, nhưng đồng thời chúng ta cũng thấy được một ý chí mãnh liệt, những lời nói tự động viên cảnh tỉnh, một lòng can đảm phi thường - những điều đã làm nên một thế hệ anh hùng. Xem thêm Thế giới sẽ thế nào khi con người thực sự đạt được những điều đó? Đây hoàn toàn không phải một dự đoán vu vơ. Chiến tranh và bạo lực đã và đang ở mức thấp nhất trong lịch sử. Những thành tựu khoa học công nghệ đang giúp con người sống lâu hơn và chúng đang trên con đường giúp ta chấm dứt bệnh tật, đói nghèo. Và đây là ý tưởng khiêu khích nhất của Harari Nghe thì có vẻ tốt lành, nhưng việc đạt được giấc mơ về “niềm vui sướng, sự bất tử và tính thần thánh” có thể là tin xấu đối với loài người. Harari dự đoán về một tương lai tiềm năng khi mà số ít những người ở tầng lớp trên sẽ tự “nâng cấp” bản thân nhờ vào công nghệ gen và công nghệ sinh học, bỏ lại những hỗn loạn phía sau và biến thành một giống loài thần thánh như tên của cuốn sách; khi mà trí tuệ nhân tạo còn “hiểu rõ ta hơn cả ta hiểu chính mình”, và khi tầng lớp thần thánh cùng những con robot thông minh sẽ xem phần còn lại của loài người như đồ thừa. Harari đã làm rất tốt việc đưa cho chúng ta một viễn cảnh về tương lai tàn nhẫn này. Nhưng tôi vẫn lạc quan hơn bởi tương lai là thứ không định sẵn. Harari nêu ra rằng những tiến triển của con người hướng tới “niềm vui sướng, sự bất tử và tính thần thánh” vốn đã gắn liền với bất bình đẳng bởi vì một vài người sẽ vượt được lên đầu và rất nhiều sẽ bị bỏ lại. Tôi đồng ý rằng, những tiến bộ của loài người đang diễn ra nhanh chóng, và nó không tự động đem lợi ích đến cho tất cả. Thị trường tư nhân đang phục vụ cho nhu cầu của người dân theo đồng tiền, và vì vậy mà nhu cầu của người nghèo bị bỏ lại. Nhưng chúng ta có thể hành động để thu hẹp khoảng cách này và kìm thời gian cho sự thay đổi này lan rộng. Ví dụ, ta đã từng mất nhiều thập kỉ để tạo ra vắc xin và phổ biến chúng dần từ người giàu đến người nghèo; Ngày này – nhờ vào nỗ lực của nhiều công ty y dược, các tổ chức, chính phủ mà có những trường hợp, thời gian chênh lệch chỉ còn lại chưa đến 1 năm. Chúng ta cần cố gắng thu hẹp khoảng cách này hơn nữa, nhưng vẫn có một điều cần lưu ý Bất công là điều không thể tránh được. Theo như quan điểm của tôi, kịch bản về một ngày robot sẽ trỗi dậy và giành quyền thống trị chưa phải là điều thú vị nhất mà ta có thể nghĩ tới. Chắc chắn là khi trí tuệ nhân tạo càng trở nên quyền năng hơn thì ta lại càng phải đảm bảo chúng sẽ phục vụ con người và không phải là một mục đích nào khác. Đây là vấn đề về kỹ thuật – bạn có thể gọi là vấn đề về việc kiểm soát. Cũng không có gì nhiều để nói, khi mà công nghệ trong giả thiết còn chưa tồn tại. Cuốn sách là từng dòng nhật ký Cuốn sách là từng dòng nhật ký, những tâm tư cảm xúc, chí hướng của chị. Những ngày chiến tranh khốc liệt, cô bác sĩ nhỏ bé sẵn sàng dũng cảm xung phong ra chiến trường. Cô luôn mang trong mình sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, tình yêu với nghề. Đau nỗi đau của đồng bào của đồng đội. Chị cũng như bao cô gái, lạc quan, thông minh, sôi nổi, có cả tình cảm thầm kín. Đọc đoạn chị muốn đứng vào hàng ngủ của Đảng, đau đớn khi đồng đội ra đi... Mình đều ngưỡng mộ chị vô cùng. Sau bao nhiêu năm đọc cuốn sách mình vẫn luôn ghi nhớ về hình ảnh một nữ chiến sĩ quả cảm. Luôn nhớ chị từng viết "Đời phải trải qua giống tố những chứ cúi đầu trước giống tố. Một tinh thần bất khuất. Dù chị đã đi xa nhưng sẽ luôn được các thế hệ sau nhớ về, biết ơn." Hình tượng người phụ nữ trong thời kháng chiến Hôm nay, trên đất Hà Nội là một ngày lạnh giá, nhưng trên tay tôi lại đang cầm một ngọn lửa. Nhật ký Đặng Thùy Trâm là cuốn nhật ký êm dịu mà tàn khốc của cô bác sĩ trẻ gốc Hà Nội, rời gia đình và mảnh đất quê hương thân thuộc, sang chiến trường miền Nam xả thân cứu nước. Có lẽ, từ “xả thân” quá mức to tát, vĩ đại hóa hành động của cô, bởi cô chỉ là một trong trăm ngàn con người đang hiến dâng hề nhiệt huyết giỏi trẻ, đánh đổi lấy những ngày độc lập tự do cho Tổ quốc, nhưng một cô gái chân yếu tay mềm, vốn sinh trong gia đình tương đối khá giả, được học hành tử tế, hoàn toàn có thể trốn khỏi việc rời đi cứu nước, và còn là một cuộc chiến đẫm máu dài kỳ. Vậy mà cô làm được. Lúc vào đến chiến trường chân chính, bao đấng mày râu chẳng thể chịu được cảnh gươm kề cổ, súng kề vai, nhớ thương gia đình mà đào ngũ nhưng Đặng Thùy Trâm lại không. Hình tượng người phụ nữ trong thời kháng chiến được hình dung qua bao cụm từ đội quân tóc dài, giặc đến nhà đàn bà cũng đánh hay tám chữ "anh hùng, bất khuất, trung hậu, đảm đang". Từ những cô em gái mở đường, những cô gái ở ngã ba Đồng Lộc, đội quân tóc dài những ngày Đồng khởi ở Bến Tre,... Và giờ là bác sĩ Đặng Thùy Trâm. Vẫn là cô gái mộng mơ như khi còn trẻ nhưng ngày càng tăng thêm đôi phần đa sầu đa cảm, suy nghĩ kỹ lưỡng, cẩn thận nhưng tất cả đều được bao bọc dưới lớp vỏ cứng rắn bên ngoài. Bởi, làm phụ nữ nhưng đâu phải chẳng bằng đấng mày râu. Diệu Cảm nhận về Nhật ký Đặng Thị Thùy Trâm Cuốn sách gồm 4 phần với phần đầu là phần giới thiệu về hành trình đưa hai cuốn nhật ký về với gia đình bác sỹ Đặng Thùy Trâm. Hai phần tiếp tiếp theo là quyển 1 và quyển 2 cuốn nhật ký, phần cuối là phía sau cuốn nhật ký kể về sự hy sinh của bác sỹ Đặng Thùy dòng nhật ký ngắn bất cứ khi nào cô có thời gian hoặc khi cô muốn chia sẻ. Cuốn nhật ký chính là một người bạn thầm lặng, chỉ có ở đây cô được sống với phần yếu đuối nhỏ bé trong trái tim mình. Ngoài kia chiến tranh khói lửa, biết bao thương binh đang chịu cảnh đau đớn, cô chỉ có thể mạnh mẽ hơn, động viên bản thân mình phải cố gắng hơn nữa, phải sống vì những điều cao phải trực tiếp cầm súng trên chiến trường mới là chiến sỹ, những y bác sỹ như Đặng Thùy Trâm là những hậu phương chiến đấu vô cùng quan trọng. Xây dựng những trạm xá tạm hàng ngày cứu chữa thương binh, nhìn những người bệnh xanh xao yếu ớt những ca bệnh không thế cứu chữa, sống trong nỗi lo bị quân Mỹ càn quét, trạm chưa dựng xong có khi đã phải vội sơ tán. Cuốn nhật ký “có lửa” Cuốn nhật ký nhỏ bé ghi lại những tâm sự của cô gái nhỏ những ngày xa nhà đang làm nhiệm vụ tại các khu bệnh xá cứu chữa cho thương binh. Cuốn nhật ký “có lửa” đã khiến cho người lính Mỹ Frederic Whitehurst vô cùng cảm phục và đã tìm mọi cơ hội để có thể đưa nó về với gia đình cố liệt sỹ vào năm đọc vừa cảm nhận một sự buồn man mác bởi đã biết trước số phận của người con gái ấy. Cô gái có một sự tự trọng, thanh cao, một tâm hồn cao ngạo, mạnh mẽ, một ý chí, niềm tin và hy vọng. Đọc đến những dòng cuối cùng cuốn sách khiến cho những tế bào trong người như có điện, một sự cảm phục sâu đi ở tuổi hai mươi bảy cô gái ấy không hề hối hận, cô đã hy sinh để bảo vệ những chiến sỹ, hy sinh vì đất nước. Lý tưởng của cô đã thực hiện được, sự nghiệp của cô cũng đã thực hiện được. Nhưng cô đã không thể có được một tình yêu đẹp, sự hạnh phúc trong tình yêu của cô là những hồi ức đẹp đẽ. Một cuốn sách thế hệ trẻ nên đọc Đọc xong cuốn “Nhật ký Đặng Thùy Trâm” tôi thật sự xúc động. Một tấm gương cao đẹp vì đức hy sinh, vì tình thương mà bác sĩ đã dành cho người thân, cho những đồng chí thương binh, cho những đứa em nuôi, cho Hà Nội, cho Đức Phổ kiên cường nơi ác liệt nhất của cuộc chiến tranh chống mỹ những năm 68, 69, 70 đáng để cho các thế hệ sau học tập và noi theo. Cuốn nhật ký của bác sĩ Đặng Thùy Trâm, cho chúng ta sống lại thời kỳ bom đạn, chiến tranh, khói lửa. Bao nhiêu máu xương đã đổ xuống, bao nhiêu tấm gương hy sinh của các chiến sĩ giải phóng, bị thương chưa khỏi mà lại phải ra chiến trường. Người nữ bác sĩ trẻ ấy và những chiến sĩ giải phóng đã sống vì lý tưởng cao đẹp, vì niềm khát khao giải phóng Tổ Quốc khỏi cuộc chiến tranh tàn khốc và khát máu. Bao nhiêu hi sinh mất mát để có nền độc lập hôm nay. Mặc dù sống trong cảnh cái chết luôn rình rập nhưng bác sĩ luôn yêu đời, không nản chí, luôn sống vì lý tưởng cộng sản, tinh thần bất khuất và ý chí kiên cường. Bác sĩ đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ- mới 27 tuổi, cái tuổi đáng lẽ được hưởng tình yêu, hạnh phúc. Sự hy sinh của liệt sĩ Đặng Thùy Trâm thật có ý nghĩa lớn lao. Bác sĩ Đặng Thùy Trâm đáng để chúng ta cảm “Nhật ký Đặng Thùy Trâm” với cỡ chữ vừa, dễ xem, có thêm những bức ảnh ở phần cuối. Các bạn nên đọc cuốn nhật ký này. Cuốn sách được dịch thành 20 thứ tiếng Năm 2005, sau 35 năm lưu lạc trên đất Mỹ, cuốn nhật ký của bác sĩ, liệt sĩ Đặng Thùy Trâm đã trở về Việt Nam trong vòng tay yêu thương của người thân, bạn bè. Từ khi cuốn nhật ký được biết đến, đã có biết bao cuộc vận động, bao phong trào ý nghĩa được phát động để người trẻ hôm nay học tập và noi gương người con gái Hà Nội kiên cường, bất biệt, cuốn nhật ký được dịch ra khoảng 20 thứ tiếng; góp phần giúp độc giả khắp thế giới thấy được những năm tháng chiến tranh ác liệt mà dân tộc ta đã phải trả bằng máu xương để có nền hòa bình độc lập ngày hôm nay. Cuốn Nhật ký cũng chính là cảm hứng để NSND Đặng Nhật Minh xây dựng bộ phim chính kịch lịch sử “Đừng đốt” làm xúc động lòng người trong và ngoài sĩ Đặng Thùy Trâm mãi là tấm gương cho thế hệ trẻ hôm nay - những người sinh ra và lớn lên sau chiến tranh, chưa từng nếm trải trận mạc, gian khổ, mất mát và hy sinh - biết trân trọng cuộc sống mình đang có, biết sống có ước mơ, có hoài bão và luôn vì mọi người.
Nhật ký Đặng Thị Thùy Trâm Tái Bản Một cuốn nhật kí nhặt được bên xác của một nữ Việt Cộng đã suýt bị người lính Mỹ ném vào lửa, nhưng người phiên dịch đã khuyên anh ta nên giữ lại vì "trong đó có lửa". Nhật kí Đặng Thùy Trâm là những ghi chép hàng ngày của một người nữ bác sĩ về cuộc sống của chị nơi chiến tuyến. Cuốn nhật kí là thế giới riêng của người trí thức nhạy cảm mà không yếu đuối, tha thiết với cuộc sống mà không hề sợ hãi trước những gian nan. Ở đó ta vẫn gặp những băn khoăn trăn trở trước tình yêu, trước cuộc sống phức tạp hàng ngày, những nỗi buồn, nỗi nhớ nhung, sự cô đơn của một người con gái, nhưng đồng thời chúng ta cũng thấy được một ý chí mãnh liệt, những lời nói tự động viên cảnh tỉnh, một lòng can đảm phi thường - những điều đã làm nên một thế hệ anh sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng.....
Qua từng trang, từng trang nhật ký, hình ảnh một cô gái Hà Nỗi sẵn sàng lao vào khói lửa chiến tranh vì không muốn sống hoài, sống phí những năm tháng thanh xuân hiện lên sống động, gần gũi. Với lý tưởng sống đã chọn, chị đã lao vào công việc với một nghị lực phi thường. Chị đã lăn xả vào cứu chữa thương binh, chăm sóc thương binh, tổ chức cho đơn vị di chuyển thương binh, di chuyển địa điểm để chống càn, đi công tác xuống cơ sở. Giữa một vùng đất hẹp ngập trời bom đạn và hằn dấu giày của những tên lính xâm lược, chị vẫn kiên cường bám trụ trong nhiều năm. Trong nhật ký của chị có một tình yêu rộng lớn, một tình người gắn với lý tưởng sống, lẽ sống của cuộc đời chị, đó là tình cảm với nhân dân, với đồng đội. “Đừng đốt cuốn sổ này, bản thân trong nó đã có lửa rồi”. Quyển nhật ký mất 35 năm để trở về, tôi rất xúc động khi đọc bức thư của người cựu lính Mỹ – người lưu giữ quyển nhật ký đã kể lại hành trình đưa nó trở về với người nhà của chị, mang những tình cảm thương nhớ, sự kiên cường của chị trong suốt những năm tháng ở chiến trường về với những người thân thương. Mỗi câu chuyện qua từng trang nhật ký là những vòng quay của bánh xe lịch sử đưa người đọc trở lại với chiến trường xưa. Những bức thư chị viết vội về nhà “giữa tiếng phản lực gào xé không gian” gom góp lại những thương nhớ khôn nguôi về gia đình ở miền Bắc đã làm thành sức mạnh giúp chị vững vàng kề vai sát cánh cùng đồng đội giữa chiến trường ác liệt ghê gớm ấy, bám trụ một bệnh xá huyện nho nhỏ cho đến ngày chị hy là một người con của miền Nam, đọc quyển sách này vào những ngày nắng nóng tháng tư càng làm cho cảm xúc trong tôi dâng trào, tôi biết ơn và vô cùng trân trọng những gì mình được hưởng hôm nay. Những ngày này của 45 năm trước, chúng ta đang đi vào thời khắc của lịch sử, của nền hòa bình, độc lập, tự do mà hàng triệu đồng bào đã dùng chính xương máu của để đổi lấy. Xuyên suốt quyển nhật ký là những câu chữ mộc mạc xen lẫn chút lãng mạn chứa đựng tình cảm sâu nặng của chị cùng những người đồng chí mà chị đã xem họ như anh chị em của mình; vất vả nguy hiểm đi xem bệnh trong đêm, chị vui mừng rơi nước mắt mỗi khi có một ca bị thương được chị cứu sống, chị đau xót cho hoàn cảnh gia đình tang thương của đồng đội mình; rồi lại bàng hoàng khi nghe tin đồng đội hy sinh, chị mang nỗi căm hận chiến tranh đã gây ra cảnh thương vong tàn khốc, giết chết những người thanh niên còn đang hừng hực sức sống của tuổi đôi mươi. “Thùy ơi! Bi quan đấy ư? Hãy nhìn lại đi, bên cạnh Thùy có bao nhiêu đồng chí, bao nhiêu thanh niên đã cống hiến tuổi trẻ của họ cho cách mạng, họ ngã xuống mà chưa hề được hưởng hạnh phúc. Sao Th. lại nghĩ đến riêng tư? Đừng nhìn ra Bắc, hãy nhìn ở đây, ở mảnh đất còn nóng bỏng đạn bom, đau thương và khói lửa này”. Chị rời gia đình từ miền Bắc để vào Nam công tác, cùng những người đồng chí sinh hoạt, chiến đấu ở chiến trường trong hoàn cảnh thiếu thốn, nguy hiểm cận kề nhưng những điều đó cũng không dập tắt được ngọn lửa trong tim chị. Chị gác lại những riêng tư vụn vặt để toàn tâm cho công tác. Tình yêu đôi lứa là tình yêu nhỏ, chị chỉ mang theo một ít nỗi nhớ về nó để hòa vào tình yêu đất nước bao la. Buồn khổ nhưng không bi thương. Tôi không thấy bất kì sự tiêu cực nào qua những lời chị kể. Câu chữ của chị toát lên niềm tin yêu hy vọng mãnh liệt vào cách mạng, tin vào chiến thắng cho dân tộc, tin một ngày thực sự độc lập tự do; như những lời mà người lưu giữ quyển nhật ký đã cảm nhận về chị “Tôi không hiểu nổi bắt nguồn từ đâu mà một người con gái có thể nhìn thấy cái đẹp của màu xanh giữa chiến trường mịt mù bom đạn, vì sao cô ấy có thể nghe nổi bản giao hưởng êm đềm khi quân Mĩ gần như luôn bám sát sau lưng”. Cũng có lúc chị bất lực, hổ thẹn vì chứng kiến những ca thương nặng vì không cứu được ngã xuống mà như chị đã viết “Mình như tên lính bại trận giơ hai tay để cho kẻ thù tước bỏ vũ khí”. Chị miêu tả nỗi căm thù của chị cũng nóng bỏng như ánh nắng mùa hè tháng tư chói chang ở miền Nam. Mỗi đoạn nhật kí được chị ghi chép lại ngày một nhiều hơn đồng nghĩa với việc đồng đội ngã xuống trước mắt chị cũng nhiều lên. Chị là bác sĩ đồng hành trên chiến trường cho nên chị là người cảm nhận chân thật hơn ai hết sự nghiệt ngã khốc liệt của chiến tranh. Việc chứng kiến bệnh nhân cũng là đồng đội của mình lần lượt ra đi khiến nỗi xót xa trong chị ngày một dâng trào, chị căm phẫn và đã biến sự căm phẫn đó thành sức mạnh và lý do để kiên cường tiếp tục. Dẫu cho có những lúc bất lực và đau xót nhưng chị chưa bao giờ cho phép mình gục ngã; “Không lẽ quyển sổ nhỏ này cứ ghi tiếp mãi những trang đầy máu hay sao. Nhưng Thùy ơi! Hãy ghi đi, ghi cho đầy đủ tất cả những máu xương, mồ hôi nước mắt của đồng bào ta đã đổ hai mươi năm nay. Và ở những ngày cuối của cuộc đấu tranh sinh tử này, mỗi sự hy sinh càng đáng ghi, đáng nhớ nhiều hơn nữa”. “Cuộc sống vô cùng anh dũng, vô cùng gian nan, chết chóc hy sinh còn dễ dàng hơn ăn một bữa cơm. Vậy mà người ta vẫn bền gan chiến đấu. Con cũng là một trong muôn nghìn người đó, con sống chiến đấu và nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống vì ngày mai của dân tộc. Ngày mai trong tiếng ca khải hoàn sẽ không có con đâu. Con tự hào vì đã dâng trọn đời mình cho Tổ quốc. Dĩ nhiên con cũng cay đắng vì không được sống tiếp cuộc sống hòa bình hạnh phúc mà mọi người trong đó có con đã đổ máu xương để giành lại. Nhưng có gì đâu, hàng triệu người như con đã ngã xuống mà chưa hề được hưởng trọn lấy một ngày hạnh phúc. Cho nên có ân hận gì đâu!” Chị hy sinh khi đang cố bảo vệ những đồng chí đang bị thương của mình. Chị sống đầy trách nhiệm, gan lì đến tận giây phút cuối cùng. Mười năm trước, tôi khi đó với tâm hồn và tư duy của một cô học sinh lớp 9, lần đầu tiên đọc quyển sách này, tôi xúc động và rất nể phục chị. Mấy ngày nay lại có cơ duyên đọc lại nó một lần nữa, quyển sách đã cũ, những con chữ vẫn nằm yên đó, tôi hôm nay đã 25 tuổi rồi. Khi đọc lại, nội dung bên trong đó dẫn dắt tôi qua từng cung bậc cảm xúc, tôi xúc động trước những dòng tâm sự của chị, tôi đồng tình với lý tưởng của chị, tôi khâm phục lựa chọn của chị và hơn hết tôi chiêm nghiệm được những giá trị sâu sắc đằng sau những dòng chữ đó. Tôi nghĩ rằng, trong những năm tháng sau này, một ngày nào đó khi lại một lần nữa lật mở từng trang sách, đọc lại từng dòng chữ này, tôi sẽ lại xúc động, lại cảm thấy tràn trề năng lượng và nhiệt huyết của tuổi trẻ; tôi sẽ lại thầm cảm ơn chị, và cảm ơn người đã giữ lại cuốn nhật ký của chị khỏi ngọn lửa thiêu đốt của chiến tranh, để người mẹ già trước khi từ giã cuộc đời có thể tận tay sờ vào và cảm nhận những tâm tình của con gái bà. Chị đã nằm xuống hơn nửa thế kỉ, nhưng tinh thần của chị, ngọn lửa mà chị đã thắp lên từ đó mãi mãi cháy sáng và sẽ còn lan tỏa hơn nữa đến chúng ta. Chị đã để lại một thông điệp vô cùng giá trị hãy thật giỏi trong chuyên môn của chính mình; mang tài trí cùng với tinh thần nhiệt huyết và sức trẻ để cống hiến cho Tổ quốc, cho cuộc đời. Thời chiến bom đạn là giặc, thời bình dịch bệnh là giặc. Tôi đọc về chị – một người bác sĩ anh dũng tận tâm. Tôi nghĩ đến những ngày này, nghĩ đến những bác sĩ đang kiên cường chiến đấu, cống hiến hết mình ở tuyến đầu chống lại cơn dịch bệnh. Tôi hy vọng những người bạn đang đọc bài viết này luôn luôn khỏe mạnh; cầu chúc cho tất cả chúng ta vượt qua được tình hình khó khăn hiện tại, phía trước nghênh đón cuộc sống an vui và giữ mãi được sự nhiệt huyết của tuổi trẻ. – Jolie Teng Trích dẫn Nhật ký Đặng Thùy Trâm “ Mổ một ca ruột thừa trong điều kiện thiếu thốn. Thuốc giảm đau chỉ có vài ống Novocaine nhưng người thương binh trẻ không hề kêu la một tiếng. Anh còn cười động viên mình – nhìn nụ cười gượng trên đôi môi khô vì mệt nhọc, mình thương anh vô cùng. Rất đau xót rằng sự nhiễm trùng trong ổ bụng không do ruột thừa vỡ. Tìm kiếm gần một giờ không thấy nguyên nhân, mình đành đóng lại, cho đặt dẫn lưu và đổ kháng sinh trong ổ bụng. Nỗi băn khoăn của một người thầy thuốc + nỗi thương xót mến phục người thương binh ấy làm mình không thể yên bụng. Vuốt nhẹ mái tóc anh, mình muốn nói với anh rằng với những người như anh mà tôi không cứu chữa được thì đó là điều đau xót khó mà phai đi trong cuộc đời phục vụ của một người thầy thuốc.” “ Những ngày u uất của tâm hồn. Có gì đè nặng trên trái tim ta? Đâu phải chỉ có một nỗi buồn của vết thương rỉ máu của con tim đó đâu? Mà còn có những gì nữa kia? Những sự thiếu công bằng vẫn còn trong xã hội, vẫn diễn ra hàng ngày; vẫn có những con sâu, con mọt đang gặm dần danh dự của Đảng, những con sâu mọt ấy nếu không bị diệt đi nó sẽ đục khoét dần lòng tin yêu với Đảng. Rất buồn mình chưa được đứng trong hàng ngũ của Đảng để đấu tranh cho đến cùng. Có lẽ vì thế mà những người đó vẫn chần chừ không dám kết nạp mình mặc dù tất cả Đảng viên trong chi bộ và rất nhiều người có trách nhiệm trong huyện, trong tỉnh này đã đôn đốc, thúc giục việc giải quyết quyền lợi chính trị cho mình. Càng nghĩ càng buồn. Muốn tâm sự với những người thân về nỗi bực tức ấy nhưng rồi mình lại lặng thinh. Nói ra liệu có ai hiểu hết cho mình hay không? Có ai phải sống những ngày nặng nề, u uất như mình hay không? Sống giữa yêu thương mà không hề cảm thấy hạnh phúc, bởi vì luôn luôn có người ghen ghét trước lòng yêu thương mà nhiều người đã dành cho mình. Đã đành rằng đời bao giờ cũng có hai mặt tốt và xấu, không bao giờ có toàn một mặt tốt, vậy mà sao Thuỳ cứ xót xa cay đắng mãi hở Thuỳ?” “ Hôm nay là ngày sinh của ba, mình nhớ lại ngày đó giữa bom rơi đạn nổ. Mới hôm qua một tràng pháo bất ngờ đã giết chết năm người và làm bị thương hai người. Mình cũng nằm trong làn đạn lửa của những trái pháo cực nặng ấy. Mọi người còn chưa qua cái ngạc nhiên lo sợ. Vậy mà mình vẫn như xưa nay, nhớ thương, lo lắng và say tự đè nặng trong lòng. Ba má và các em yêu thương, ở ngoài đó ba má và các em làm sao thấy hết được cuộc sống ở đây. Cuộc sống vô cùng anh dũng, vô cùng gian nan, chết chóc hy sinh còn dễ dàng hơn ăn một bữa cơm. Vậy mà người ta vẫn bền gan chiến đấu. Con cũng là một trong muôn nghìn người đó, con sống chiến đấu và nghĩ rằng mình sẽ ngã xuống vì ngày mai của dân tộc. Ngày mai trong tiếng ca khải hoàn sẽ không có con đâu. Con tự hào vì đã dâng trọn đời mình cho Tổ quốc.” “ Được thư mẹ, mẹ của con ơi, mỗi dòng chữ, mỗi lời nói của mẹ thâm nặng yêu thương, như những dòng máu chảy về trái tim khao khát nhớ thương của con. Ôi! Có ai hiểu lòng con ao ước được về sống giữa gia đình, dù chỉ là giây lát đến mức nào không? Con vẫn hiểu điều đó từ lúc bước chân lên chiếc ôtô đưa con vào con đường bom đạn. Nhưng con vẫn ra đi vì lí tưởng. Ba năm qua, trên từng chặng đường con bước, trong muôn vàn âm thanh hỗn hợp của chiến trường, bao giờ cũng có một âm thanh dịu dàng tha thiết mà sao có một âm lượng cao hơn tất cả mọi đạn bom sấm sét vang lên trong lòng con. Đó là tiếng nói của miền Bắc yêu thương, của mẹ, của ba, của em, của tất cả. Từ hàng lim xào xạc trên đường Đại La, từ tiếng sóng sông Hồng dào dạt vẽ đến cả âm thanh hỗn tạp của cuộc sống Thủ đô vẫn vang vọng trong con không một phút nào nguôi cả.” “ Chiều nay sao buồn da diết. Phải chăng vì đây là thời gian cuối cùng anh có thể đến thăm em trước lúc lên đường, nhưng thời gian ấy đã trôi đi và như vậy là không gặp anh trước khi chia tay. Chia tay – những cuộc chia tay trên mảnh đất khói lửa này ai mà biết được ngày gặp lại như thế nào, có hay là không có. Lẽ nào anh lại làm thinh ra đi sao, anh trai thân quý? Nhưng nỗi buồn còn vì lá thư của mẹ, lá thư ngắn ngủi, cố giấu nỗi đau buồn và thương nhớ nhưng nỗi đau buồn ấy vẫn toát lên dù chỉ trong một vài chữ mẹ chưa cân nhắc kỹ trước khi viết. Mẹ yêu ơi, con hiểu lòng mẹ héo hon, đau xót khi con của mẹ còn phải lăn mình trong lửa đạn, những lá thư của con, của các em gởi đến mẹ chỉ nói lên một phần vạn sự gian khổ ác liệt vậy mà mẹ đã lo lắng như vậy. Nếu như mẹ biết được con và các em đã trải qua những ngày ác liệt như thế này thì mẹ sẽ nói sao? Mẹ yêu ơi, nếu như con của mẹ có phải ngã xuống vì ngày mai thắng lợi thì mẹ hãy khóc ít thôi mà hãy tự hào vì các con đã sống xứng đáng. Đời người ai cũng chết một lần. Dĩ nhiên lòng con bao giờ cũng ao ước được trở về với mẹ, với ba với miền Bắc ngàn vạn yêu thương.” Có thể bạn muốn đọc thêm Nếu bạn yêu thích cuốn sách, cảm thấy nội dung lôi cuốn, phù hợp với nhu cầu đọc của bản thân thì hãy mua SÁCH BẢN QUYỀN để ủng hộ tác giả và nhà xuất bản, để lại cho bạn đọc những nhận xét chân thật nhất về cách hành văn, chất lượng sách.
nhật ký đặng thùy trâm review